Đặng vương Hưng

Vợ tôi


Một nửa tỉnh, một nửa quê

Không xinh đẹp cũng chẳng hề cao sang

 

Theo chồng đành bỏ xóm làng

Lên thành phố cố học làm thị dân...

 

Dẫu đã buôn bán xa gần

Cũng là mưa nắng tảo tần đấy thôi

 

Vì con nhường nhịn suốt đời

Vì chồng chờ đợi cả thời xuân xanh...

 

Tôi đi qua cuộc chiến tranh

Từ rừng về phố hoá thành ngu ngơ

 

Đời thường không thể mộng mơ

Chẳng bon chen được đành khờ dại thôi...

 

Cho nên thương lắm vợ tôi

Một mình gánh nắng cả đôi vai gày

 

Ước gì sẽ có một ngày

Tôi mua vé số ... vận may mỉn cười !

 

1991

 

Được bạn: TonyDzung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Vợ tôi"